SỰ NHẤT QUÁN TRONG THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN: BÀI HỌC TỪ ĐƯỜNG TAM TẠNG ĐẾN THÍCH MINH TUỆ

BA CÂU NÓI TRONG DRAMA LỤC ĐỤC TĂNG ĐOÀN CỦA THẦY MINH TUỆ VÀ BÀI HỌC SÂU SẮC VỀ THƯƠNG HIỆU CÁ NHÂN



Mấy nay trên mạng rần rần vụ anh Đoàn Văn Báu, Lê Khả Giáp lục đục với đoàn của thầy Minh Tuệ, cô có lướt qua chứ ko theo dõi. Nay nghe tin họ quyết liệt rời đi cô mới coi hết toàn bộ video và ấn tượng với 3 câu nói.
Các em lưu ý nhé, chỉ có đúng 3 câu thôi mà cô thấy như bừng tỉnh vì mọi thứ được kết nối và logic một cách không thể chặt chẽ hơn.
Câu thứ nhất, khi anh Báu nói sẽ rời đi, vì abc xyz, thầy Tuệ ngồi nghe cho hết, rồi nói “thầy không níu giữ, tất cả tuỳ duyên”.
Câu thứ 2, khi anh Báu có ý trách hờn rằng cũng không nên ở lại vì thầy nhờ được người khác hỗ trợ rồi, thầy lập tức đính chính: thầy ko nhờ ai ko mời gọi ai, ai phát tâm giúp thì thầy đón nhận mà ai không giúp cũng ko sao.
Còn câu thứ 3, là câu của anh Báu nói với một ng nào đó trong đoàn rằng bây giờ thầy ko còn tin anh nữa thì khó đi tiếp được với nhau. Các em biết tại sao 3 câu nói đó lại khiến cô như bừng tỉnh không? Vì nó đã bao hàm toàn bộ câu chuyện, toàn bộ những drama rần rần suốt từ hôm bữa đến nay.
Cô nhận ra rằng anh Báu luôn miệng nói giúp thầy ko vì gì cả nhưng hoá ra không phải. Cô không quan tâm đến những tin đồn rằng anh ấy là an ninh, là gián điệp, là kẻ cơ hội kiếm tiền youtube hay gì vì cô ko có cơ sở kiểm chứng và thực lòng là không có rảnh để quan tâm. Nhưng khi chính miệng anh ấy nói “thầy không còn tin nữa” để giải thích cho việc “rời đoàn” thì đó chính là điều kiện.
Anh ấy giúp thầy khi và chỉ khi “được thầy tin”.
Điều kiện ấy có hợp lý không? Cô cho là rất hợp lý. Cô tin rằng hàng triệu người đang ủng hộ anh Báu hoặc kể cả ủng hộ thầy Minh Tuệ cũng sẽ cho rằng điều đó vô cùng hợp lý. Người ta bỏ công bỏ việc bỏ vợ con gia đình bỏ tiền bỏ của ra để giúp mình, chẳng đòi hỏi gì thì tối thiểu mình cũng cần phải tin người ta chứ?
Nó hợp lý, nhưng… nó vẫn cứ là điều kiện!
Vậy nên cô hiểu rằng khi nói “giúp thầy vô điều kiện”, là anh Báu chỉ đang hiểu và diễn giải chữ “vô điều kiện” dưới dạng vật chất mà thôi. Hay nói cách khác, anh Báu còn đời lắm. Hiển nhiên rồi, vì anh ấy đâu phải bậc chân tu? Ở chiều ngược lại, hai câu nói của Thầy Minh Tuệ rằng “không níu giữ anh Báu”, “không nhờ vả ai” nhưng ai giúp thì đón nhận lại khiến cô thán phục cực độ vì nhận ra rằng hoá ra ngay từ những ngày đầu tiên, khi thầy Minh Tuệ nói hữu duyên mà cô nghĩ rằng đó là một câu cửa miệng hoá ra không phải. Đó là một câu tuyên bố chính xác và thầy cũng đang thực hành vô cùng chính xác.
Thầy tiếp nhận sự giúp đỡ của anh Báu, anh Giáp như một sự hữu duyên, cho nên không phải hàm ơn. Càng không có nghĩa vụ phải đổi chác lòng tin để nhận về giúp đỡ. Bây giờ họ ko giúp nữa thì thầy xem như hết duyên nên cũng không thể níu kéo hay phải bận tâm. Đó đơn giản là buông bỏ, dù số đông ngoài kia hay cá nhân a Báu a Giáp có thể nhìn nó theo hướng thầy quá bình thản đến mức vô tâm thậm chí vô ơn.
Câu nói của thầy Minh Tuệ cũng khiến cô tự trả lời được câu hỏi mà cô thấy cực kỳ khó hiểu bấy lâu nay là tại sao thầy MT lại chấp nhận cho những thành phần rất tào lao như kim cang hộ pháp nhập đoàn hay cho mấy con yêu nhền nhện lởn vởn xung quanh chụp hình câu view sống ảo? Cô cho rằng trong thâm tâm thầy biết hết nhìn thấu hết những người này, nhưng cho dù họ xấu thật, họ có mưu đồ gì đó thật, nhưng số phận sắp đặt để họ đến với thầy, thậm chí ngấm ngầm phá hoại thì hẳn thầy cũng cho rằng đó là hữu duyên và hoan hỉ đón nhận.
Chúng ta mong cầu ăn đồ ngon, bổ một quả dưa cũng thầm cầu nó đừng hư đừng thối, nhưng nếu thực hành theo đúng chữ hữu duyên trong đạo phật thì quả dưa hư thối ấy, nếu có, thì đó là chúng ta có duyên với nó, nên nếu đủ năng lực thì cứ hoan hỉ đón nhận thôi. Quan điểm hữu duyên đến tận cùng ấy cũng trùng khớp với câu mà thầy đã nhiều lần nói rằng trong chuyến đi về đất Phật lần này, nếu lỡ gặp chuyện gì, bị làm sao thì thầy cũng hoan hỉ đón nhận không hối tiếc không trách cứ và không đòi hỏi gì hết.
Cô nghĩ rằng, bản thân cô đã nhiều lần coi nhẹ những lời này, và biết đâu chính a Báu a Giáp cũng chưa hiểu hết. Thầy Minh Tuệ và team a Báu hoá ra đang nhìn mọi việc với 2 góc độ rất khác nhau là đạo với đời, nên việc a Báu thấy không phù hợp nữa cũng là dễ hiểu.
Cuối cùng, về góc độ Thương hiệu Cá nhân, cô phải khẳng định rõ ràng rằng cô không hề nói thầy Minh Tuệ đang làm Thương hiệu Cá nhân. Cô chỉ nói rằng nếu em nào muốn làm Thương hiệu Cá nhân thì hãy học thầy Minh Tuệ, học cái sự nhất quán đến tận cùng của Thầy.
Các em hãy đọc kỹ post này của cô Long, sau đó lục tìm xem lại hết những video mà có phát biểu của thầy Minh Tuệ xem có đúng là thầy nhất quán đến mực cực đoan không nhé?
Thầy nói ít nói nhiều gì cuối cùng cũng chỉ có mấy câu thôi, đó là “con đang học theo lời phật dạy”, “mọi sự tuỳ duyên, hữu duyên sẽ gặp, và hoan hỉ đón nhận mọi nhân duyên”, “coi tất cả mọi người là người thân, chúc phúc cho họ ngay cả khi họ tác động tới mình”.
Nếu thực sự muốn có một Thương hiệu Cá nhân mạnh mẽ nhờ uy tín, các em chỉ cần làm đúng như thầy Minh Tuệ, đó là nói được, làm được, trước sau nhất quán trong mọi hoàn cảnh, bất luận chuyện gì xảy ra, miễn mình không làm gì sai trái, phản bội lời nói và xấu hổ với lương tâm của mình là được.
Chúc tất cả các em thành công và có một Thương hiệu Cá nhân mạnh mẽ nhờ nhất quán.

Xem Thêm:  CHUYỆN BIỂN HIỆU "HẾT" BÁNH CANH

Nguồn: Truyền thông Trăng Đen

Trong hành trình xây dựng thương hiệu cá nhân, sự nhất quán là yếu tố cốt lõi giúp một người khẳng định giá trị và ảnh hưởng bền vững. Dù bạn là ai, đang trên con đường nào, thì thử thách luôn xuất hiện. Ngay cả Đường Tam Tạng – nhân vật được coi là bậc chân tu chí cao, có thiên mệnh đi thỉnh kinh, vẫn phải trải qua 81 kiếp nạn. Vậy thì một người như Thích Minh Tuệ—vốn cũng chỉ là một con người giữa thế gian—làm sao có thể tránh khỏi những thử thách, thị phi?

Nhưng chính ở đây, sự nhất quán trở thành vũ khí mạnh nhất của người làm thương hiệu cá nhân.

Đường Tam Tạng và Bài Học Về Sự Nhất Quán

Hành trình của Đường Tam Tạng không chỉ đơn thuần là chuyến đi thỉnh kinh, mà là quá trình rèn luyện tâm trí và giữ vững bản sắc. Ông có thể yếu đuối về thể chất, nhưng không bao giờ dao động trong sứ mệnh của mình. Dù bị yêu ma quấy phá, dù trải qua nhiều hiểm nguy, ông vẫn trung thành với con đường tu hành, không bỏ cuộc, không thay đổi bản chất của mình.

Nhờ sự kiên định đó, ông đã thu phục được cả Tôn Ngộ Không – một kẻ ngang tàng và bất trị. Nếu không có sự nhất quán trong lý tưởng và đạo đức, Tam Tạng có lẽ đã gục ngã từ những kiếp nạn đầu tiên.

Xem Thêm:  GIÀNH THẾ THƯỢNG PHONG, AI KIỂM SOÁT ĐƯỢC “LOA PHƯỜNG” NGƯỜI ĐÓ CHIẾN THẮNG

Sự Nhất Quán Trong Hành Trình Của Thích Minh Tuệ

Nhìn lại Thích Minh Tuệ, chúng ta cũng thấy một sự nhất quán mạnh mẽ trong tính cách ông “xây dựng”:

• Kiên định với con đường tu học: Dù gặp phải những ý kiến trái chiều, những thị phi hay thử thách trong cuộc sống, Thích Minh Tuệ vẫn giữ vững bản ngã, không chạy theo dư luận mà tập trung vào hành trình tu hành của mình.

• Tư duy thực tế nhưng không xa rời đạo lý: Ông sử dụng ngôn ngữ gần gũi, dễ hiểu để truyền đạt triết lý Phật giáo, giúp nhiều người tiếp cận với đạo một cách tự nhiên hơn. Nhưng dù đổi mới về cách truyền tải, ông vẫn giữ được giá trị cốt lõi của Phật pháp.

• Hành động song hành với lời nói: Một thương hiệu cá nhân chỉ thực sự bền vững khi lời nói và hành động đi đôi với nhau. Những gì Thích Minh Tuệ chia sẻ không chỉ nằm trên lý thuyết, mà ông còn thể hiện qua chính cuộc sống và cách hành xử của mình.

Bài Học Cho Mỗi Người

Dù bạn đang xây dựng thương hiệu cá nhân trong lĩnh vực nào – kinh doanh, nghệ thuật, giáo dục hay tôn giáo – thì sự nhất quán là yếu tố không thể thiếu. Nếu hôm nay bạn nói một đằng, ngày mai lại làm một nẻo, hoặc thay đổi hình ảnh theo xu hướng mà không có một giá trị cốt lõi rõ ràng, bạn sẽ mất đi sự tin tưởng của người khác.

Xem Thêm:  Dân mạng đang tranh cãi với câu trả lời của Thích Minh Tuệ câu hỏi: “Chiếc lá rơi từ đâu?” -“Chiếc lá rơi từ vô minh!”

Hành trình của Đường Tam Tạng và Thích Minh Tuệ đều cho chúng ta thấy rằng, thương hiệu cá nhân bền vững không phải là một điều có thể xây dựng ngày một ngày hai. Nó là kết quả của sự kiên trì, nhất quán và kiên định theo đuổi giá trị cốt lõi của bản thân.

Vậy bạn đã tìm thấy “chân kinh” của riêng mình chưa? Và bạn có đang nhất quán trên con đường đó không?

“Đường Tam Tạng còn mắc nạn,

Huống gì phàm tục dễ an nhiên?

Thị phi dẫu có muôn nghìn,

Miệng đời như gió thổi nghiêng kiếp người.

Ai đi Đà Lạt, Ai đi Đà Lạt mù sương,

Lên non thưởng cảnh hay vương chút tình?

Thầy tu cũng có lòng trinh,

Mà sao thiên hạ rình rình nói ra?

Thôi thì nhân thế thật là,

Miệng ai cứ nói, ta màng chi đâu.

Tam Tạng thỉnh được kinh sâu,

Còn ta cứ giữ đạo mầu cho riêng!”

1413

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Translate »